Đơn hàng bất thường
Hà Nội, tháng 5 năm 2025, không khí oi bức bao trùm phố cổ. Thám tử Minh, 35 tuổi, một cựu kỹ sư xây dựng giờ làm thám tử tư, nhận được một cuộc gọi từ bà Mai – chủ cửa hàng tạp hóa nhỏ ở phố Hàng Bông. Giọng bà Mai run rẩy qua điện thoại:
“Anh Minh, có chuyện lớn rồi! Sữa bột tôi bán bị khách tố là giả. Nhưng tôi nhập hàng từ nhà phân phối uy tín. Anh giúp tôi tìm sự thật, nếu không cửa hàng phá sản mất!”
Minh đồng ý đến ngay. Anh biết ngành thực phẩm giả, đặc biệt là sữa bột trẻ em, là vấn đề nhức nhối ở Hà Nội. Một vụ việc như thế này không chỉ liên quan đến tiền bạc, mà còn là sức khỏe của trẻ nhỏ. Minh mang theo máy ảnh, sổ tay, và một lọ nhỏ để lấy mẫu, hướng đến cửa hàng của bà Mai.
Dấu vết đầu tiên
Cửa hàng tạp hóa của bà Mai nằm trong con ngõ hẹp, đối diện một công trình cải tạo nhà ống của Công ty Hùng Anh. Minh kiểm tra lô sữa bị tố giả: nhãn mác giống hệt thương hiệu nổi tiếng, nhưng bao bì hơi nhòe, mã vạch không quét được. Anh mở một lon sữa, ngửi thử – mùi hóa chất thoang thoảng, không giống mùi sữa bột thông thường.
Bà Mai đưa Minh xem hóa đơn nhập hàng từ một nhà phân phối tên “Phúc Thịnh” ở quận Long Biên. Minh để ý: hóa đơn có dấu hiệu chỉnh sửa, ngày tháng bị mờ. Anh lấy mẫu sữa, gửi cho một người bạn làm ở phòng thí nghiệm thực phẩm, đồng thời yêu cầu bà Mai cung cấp thông tin liên lạc của Phúc Thịnh.
Trước khi rời đi, Minh nhìn sang công trình đối diện. Một nhóm công nhân đang trộn vữa, nhưng một người đàn ông mặc vest, không giống công nhân, lén lút trao đổi gì đó với một công nhân. Minh ghi lại biển số xe của người đàn ông: 30A-XXXX.
Kho hàng bí mật
Kết quả phân tích sữa đến vào sáng hôm sau: mẫu sữa chứa bột mì, đường hóa học, và một lượng nhỏ bột sữa rẻ tiền – rõ ràng là hàng giả. Minh truy số điện thoại của Phúc Thịnh, phát hiện công ty này chỉ là vỏ bọc, địa chỉ đăng ký nằm trong một khu công nghiệp bỏ hoang ở Long Biên. Anh quyết định đến đó.
Tại khu công nghiệp, Minh tìm thấy một kho hàng cũ kỹ, khóa chặt. Anh đột nhập qua cửa sổ phụ, phát hiện hàng trăm thùng sữa bột giả được đóng gói tinh vi. Trong góc kho, anh thấy một số thùng hóa chất công nghiệp – loại thường dùng trong xây dựng để pha trộn vữa. Minh chụp ảnh, lấy mẫu, và để ý một cuốn sổ ghi chép: các lô hàng sữa giả được chuyển đến nhiều cửa hàng nhỏ khắp Hà Nội, với ghi chú “Giao cho H. – Công ty Xây dựng Á Âu”.
Minh nhớ lại người đàn ông mặc vest tại công trình. Công ty Á Âu là đối thủ của Hùng Anh, từng bị nghi ngờ phá hoại công trình đối thủ. Liệu họ có liên quan đến đường dây sữa giả?
Kẻ đứng sau
Minh bám theo người đàn ông mặc vest, phát hiện anh ta là Hoàng – quản lý dự án của Á Âu. Anh đặt bẫy: giả vờ là khách hàng muốn mua sữa bột giá rẻ, liên lạc với Hoàng qua một số điện thoại trung gian. Trong buổi gặp tại một quán cà phê ở phố Tạ Hiện, Minh khéo léo hỏi: “Nghe nói anh có nguồn sữa rẻ, chất lượng giống hàng xịn?”
Hoàng cười nhếch mép: “Chỉ cần anh có tiền, tôi cung cấp bao nhiêu cũng được. Hàng của tôi qua mặt được cả kiểm định.” Nhưng khi Minh nhắc đến kho hàng ở Long Biên, Hoàng tái mặt, vội đứng dậy rời đi. Minh đã ghi âm toàn bộ cuộc nói chuyện.
Minh hợp tác với cảnh sát, dẫn họ đến kho hàng. Qua điều tra, cảnh sát phát hiện Công ty Á Âu không chỉ làm sữa giả mà còn sử dụng hóa chất công nghiệp từ các công trình xây dựng để pha chế, nhằm tối đa hóa lợi nhuận. Hoàng khai rằng anh ta được một giám đốc cấp cao của Á Âu chỉ đạo, nhắm đến các cửa hàng nhỏ để phân phối sữa giả, đồng thời tung tin đồn để hạ uy tín các nhà phân phối đối thủ.
Công lý được thực thi
Cảnh sát triệt phá đường dây sữa giả, bắt giữ Hoàng và giám đốc dự án của Á Âu. Các lô sữa giả bị thu hồi, và bà Mai được minh oan. Cửa hàng của bà trở lại hoạt động bình thường, thậm chí còn đông khách hơn nhờ báo chí đưa tin về vụ việc.
Minh trở về văn phòng, nhấm nháp ly cà phê trứng, nhìn dòng người qua lại trên phố Hàng Bông. Một vụ án nữa khép lại, nhưng anh biết, trong lòng Hà Nội, những bí ẩn vẫn luôn rình rập, chờ một thám tử như anh giải mã.